Cái hồi mới lên 5 lên 10, hàng đêm trước hiên nhà trên chiếc võng đu đưa nội thường kể cho tôi về thời trai trẻ của nội, cái thời đạn bom, khói lửa, mà đến giờ mỗi lần nhắc tới nội tôi lại hào hứng kể lại. Ngày ấy như bao lứa thanh niên mười tám đôi mươi , nội xung phong lên đường nhập ngũ, hừng hực trong mình lòng yêu nước và căm thù giặc, nội kể: những ngày nội bị thực dân Mỹ bắt giam tại nhà tù ở Phú Quốc, đến những đoạn này giọng nội tôi trầm hẳn xuống: “Chúng bỏ nội vào thùng phuy nước, dùng chày gỗ, cây sắt đập bên ngoài thùng phuy, đòn tra tấn này khiến ngực nội đau nhói, nội và các tù nhân khác ói máu tươi, choáng váng. Chúng nó bịt mắt nội bằng những bao tải gạo, xong đổ nước ớt xà phòng gây tức thở, rồi những trò ép ván, nhún đu khiến nội ngất xỉu, khi tỉnh dậy chúng bắt nội ngậm đầu cây cho lính gõ mõ. Nhưng nội quyết không phản bội Cách mạng, không phản bội Tổ quốc, mà luôn tìm cách vượt ngục để tiếp tục chiến đấu”. Sau hiệp định Paris được ký kết, ngày 30/3/1973, nội cũng như bao tù nhân cách mạng khác được trao trả tại sông Thạch Hãn tỉnh Quảng Trị, sau đó nội về lại quay về quê nhà gặp và cưới cô hàng xóm nhà bên, người vẫn mòn mỏi chờ nội biết bao năm trời chiến tranh, có những lúc bắt vô âm tín, tưởng nội tôi đã hi sinh, người con gái ấy vẫn kiên định với tình yêu cao thượng của mình và đó là bà nội tôi. Ông bà làm đám cưới nhỏ với sự chứng kiến của hai bên gia đình và bạn bè; kết quả trái ngọt của tình yêu đó là ba tôi, ba được thừa hưởng từ ông nội khí chất của một người cách mạng kiên cường, không ngại khó, ngại khổ luôn phấn đấu và vươn lên trong cuộc sống. Lớn lên với sự động viên và khích lệ của ông bà nội, ba tôi tình nguyện đăng ký tham gia nghĩa vụ quân sự, với 36 tháng quân trường, quân ngũ đã rèn luyện cho ba tôi kiên cường và trưởng thành hơn, khi tại ngũ với biết bao nỗ lực, ba tôi đã được kết nạp Đảng tại quân ngũ, là đảng viên của Đảng cộng sản Việt Nam; Hết thời gian phục vụ tại ngũ ba tôi trở về nhà trong quân trang là 2 tấm giấy khen chiến sỹ thi đua và tờ quyết định kết nạp Đảng trước sự chứng kiến của họ hàng, xóm giềng ông bà nội không giấu hết những gọt nước mắt vui sướng và tự hào. Ông vỗ vai ba tôi nói: “Làm tốt lắm con trai của ta”.
Bây giờ đây, tôi Nguyễn Trần Phi Hùng vinh dự trở thành Đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam, đây vừa là niềm tự hào vừa là động lực để tôi luôn tự rèn luyện, phấn đấu, cống hiến và xứng đáng với vai trò, trách nhiệm của một người Đảng viên quyết tâm giữ gìn và bảo vệ Tổ quốc thiêng liêng. Cầm trên tay giấy gọi nhập ngũ và sếp hàng chờ đọc quyết định lên xe về đơn vị huấn luyện mới, mà lòng tôi bồi hồi nhớ lại đêm trước khi tôi lên đường nhập ngũ: ông và bố thức cả đêm để tâm sự và động viên tôi cố gắng trong quân ngũ học tập và rèn luyện tốt để tiếp nói truyền thống Cách mạng của gia đình. Với sự kỳ vọng của ông và bố tôi hứa với lòng mình rằng sẽ luôn nỗ lực cố gắng để trở thành một chiến sỹ giỏi trong quân ngũ, một người con ngoan trong gia đình mà ở đó có “?? đ?̛̀? ?????̂̀? ???̂́?? ??́?? ??̣??”.